_ Con cũng không biết nữa, nghe nói là cậu ấy muốn học trung học tại đó!
_ Thế ý con là… - Vị tổng thống đăm chiêu suy nghĩ được ý tứ của cô cháu gái yêu quý của mình.
_ Phải, ông cho con theo về Việt Nam nhé ông! - Sang Mi nắm tay ông mình hỏi khẽ, ánh mắt rợp lên tia hi vọng.
_ Về đó? Nhưng làm sao con sống nổi ở đó một mình? - Ông Woo Sub chau mày đắn đo.
_ Sao không được hả ông? Lúc nhỏ con sống ở Anh một mình có sao đâu! Con cũng sẽ ở kí túc xá mà, ông đừng lo lắng! - Sang Mi mạnh dạn nói, đứng thẳng người tạo lòng tin trước ông mình.
_ Còn vốn Tiếng Việt của con? Con chắc là đủ khả năng giao tiếp ở đó chứ? - Ông Lee lại nghĩ ngợi.
_ Ông cứ yên tâm, tháng sau con mới về mà! Con sẽ nhờ gia sư dạy cấp tốc lại. Con đã có vốn kiến thức cơ bản nên học sẽ rất nhanh! - Lee Sang Mi mỉm cười tự tin ngước mặt nhìn ông mình.
_ Con quyết tâm như thế sao? Vì Kang chính là Prince của con?
_ Vâng, con đã phải chờ đợi suốt 12 năm nay, lần này con quyết không bao giờ để lạc mất cậu ấy nữa đâu! - Sang Mi gật đầu trả lời, ngữ khí vô cùng quả quyết. Cô đã chờ một người suốt 12 năm, bây giờ đã tìm được người con trai ấy! Cô sẽ không bao giờ dám đánh mất cậu ấy nữa vì… Cậu và cô còn một lời hứa….
_ Thôi được! Thấy con nặng tình như thế thì ông đành chịu, ông đã chứng kiến con khổ sở tìm kiếm cậu bé ấy bao nhiêu năm nay rồi. Bây giờ đã tìm được thì con nhớ phải giữ kĩ lấy! Con không được bỏ cuộc đấy! Ông luôn ủng hộ con. - Tổng thống Lee Woo Sub đặt tay lên vai cháu gái mình căn dặn, ấn đường sáng lên tia ấm áp. Ông chỉ có độc nhất một cô cháu gái là người thân. Chỉ cần thấy nó vui ông cam lòng làm tất cả mọi chuyện vì nó.
_ Thật chứ? Con cảm ơn ông! Con vui lắm! - Cô gái mỉm cười rạng rỡ, ôm chặt lấy ông mình sung sướng.
_ Rồi! Con mèo nhỏ của ông, ông sẽ cho gia sư dạy tiếng Việt giỏi nhất dạy con nhé! Cố lên cháu gái! - Ông vuốt nhẹ mái tóc Sang Mi hiền hòa cười.
_ Ôi, thế còn gì bằng, con vô cùng cảm ơn ông! - Những tia cảm kích sáng lên trong mắt cô gái trẻ Sang Mi, cô ôm lấy người ông kính yêu trong niềm sùng kính thiết tha.
Hàn Quốc bình yên không chút sóng gió, chỉ một tháng sau thì cô gái này đã trở thành một quân cờ trong bàn cờ với bao nhiêu tình toán đã bày ra trước đó. Cô sẽ phải làm sao? Và tình yêu của cô liệu có được con người đó chấp nhận? Hi vọng cô sẽ không phải là một con tốt thí để tìm diệt được vua của đối phương, cô chỉ là người vô can.
_ Chào ba mẹ con đi học! Hạnh Phúc chị đi học nha! - Một cô gái khoảng 15 tuổi có mái tóc đen mun, đôi mắt màu xanh xám tro xinh đẹp, mái ngố đáng yêu. Cô ấy là 1 cô gái Việt Nam xinh xắn. Cô mặc bộ đồng phục trung học giản dị đang vẫy chào những con người trong ngôi nhà và con chó nhỏ đang quấn quýt dưới chân.
Buổi sáng trong lành trên đất nước Việt Nam, ánh nắng sớm mát dịu soi rọi len lỏi qua những khu cao ốc lớn của thành phố, cô gái trẻ dắt chiếc xe đạp Martin @ màu xanh dương ra khỏi nhà, nụ cười tươi tắn nhảy múa trên môi. Cô gò người đạp những vòng xe, tay vuốt vuốt đuôi tóc cột cao năng động. Hình ảnh của cô bị hai con người trong một chiếc Limo đen thu lấy không sót một chi tiết.
_ Thấy cô bé ấy thế nào? - Một chàng trai tóc vàng lãnh đạm, gương mặt đẹp tựa như ma quỷ với những đường nét sắc xảo như được điêu khắc tinh vi, ánh mắt màu lục trầm như màu của một khu rừng bị màn đêm bao phủ, làn môi cam nhạt gợi cảm, chàng trai mặc vest đen nhếch môi cất hỏi người bên cạnh.
_ Thiên thần! Là cô ấy! Tại sao cậu đưa tôi đến đây? - Chàng trai bên cạnh ngước mặt sang hỏi, ánh mắt vừa dấy lên tia vui mừng hớn hở vừa lộ ra nét lo lắng bất an.
Chàng trai vừa cất tiếng hỏi mặc bộ trang phục trắng trang nhã, gương mặt thanh thoát tựa như một thiên thần, cái mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn với hàng mi rậm cong như cánh quạt, làn môi như một quả cam chín mọng, làn da trắng trẻo mịn màng. Mái tóc đen mun bồng bềnh lịch lãm.