_ Á! Ba làm con hết hồn! - Thi vuốt ngực thở phào.
_ Âm mưu gì đó? Mau mau nói ra! - Vua Thái đưa đôi mắt dò xét Thi khiến cậu cụp mắt xuống trốn tránh.
_ Có gì đâu! Buồn quá con nói chuyện vu vơ thôi!
_ Chắc không? Kang đâu rồi? - Đức vua nghi ngờ vẫn không thôi xét nét Thi.
_ Ai biết!
_ Bộ con tưởng ta mù chắc! Hay quá ha! Dám bao che cho nó trốn về VN. Dạo này gan của con cũng rất lớn. - Thái hoàng nghiêng đôi mắt đầy sát khí ép cung cậu hoàng tử.
_ "Ba này! Hắn về việt Nam là do có lệnh của Q chứ bộ! Hay là nhân dịp này ba tạo cơ hội cho anh Kang và chị Sang Mi tìm hiểu nhau luôn đi. Con... con sẽ tình nguyện làm cầu nối tình yêu cho họ. Con cam đoan sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ bằng cách ba cho con về Việt... - Thi te tởn choàng tay qua vai cha mình thân thiết nói.
Trông họ chẳng khác gì một ông bố bình thường và cậu con trai mới lớn. Trong mắt họ không có sự lệ thuộc vào nề nếp của hoàng gia đã được đề ra từ lâu. Họ chỉ là 2 cha con.
_ Về Việt Nam chứ gì? Con nên nhớ là con vẫn còn chương trình học ở Mĩ! - Đức vua cướp lời Thi ánh mắt đăm đăm khó đoán .
_ Ưm con còn trẻ, từ từ học cũng được. Con muốn về thăm mộ mẹ và ở đó một thời gian. Con sẽ đi học lại mà ba! Năn nỉ ba đó! Baaaaaaa!!!!! - Hoàng tử Thi nũng nịu đưa đôi mắt cún con lên nhìn người cha.
_ Thôi được rồi cậu! Nhớ qua đó trông chừng thằng quỷ đó giúp ba! Nó là chúa gây chuyện! Con mà cũng quậy phá là chết với ta! - Vua Thái xoa đầu con nhắc nhở, gật đầu đồng ý, ấn đường giãn ra hài lòng.
_ Oh yeah! Cảm ơn ba! Con đi nha! Yêu ba nhất! Moah! - Thi cười tít mắt, nhảy cẫng lên hôn cha mình rồi chạy vụt đi sắp xếp hành lý.
Đức vua nhìn theo, mỉm môi hạnh phúc. Nếu không có thằng bé này thì chắc tâm hồn ông đã chết rục theo thời gian buồn tẻ mất rồi. Thời trai trẻ ông cũng đã có những ước mơ, hoài bão được tự do. Nhưng ông không thể! Ông càng không muốn những đứa con của mình bị giam cầm trong lễ giáo, khuôn phép. Bọn nhỏ được quyền vui chơi, tự do và có ước mơ riêng của mình. Ông không cản được. Đành chờ khi bọn nó rong chơi thỏa thích, nó sẽ về bên ông.....
Three
Một nơi chưa có "Bão"
*** Seoul - Korea ***
Một cô gái có mái tóc nâu xõa dài ngang eo, cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi mi cong vút diễm kiều. Làn da mịn hồng kiêu sa, sắc môi hồng phấn chúm chím, chân mày liễu thanh tú. Cả con người toát lên vẻ thanh tao thoát tục. Cô ngồi bó gối bên cạnh một hòn non bộ lớn, dưới mặt hồ là những con cá chép đuôi vàng tung tăng ve vẩy đuôi .
Cô đang ở trong một ngôi nhà rất lớn có kiến trúc của một ngôi nhà Hàn truyền thống kết hợp với những cảnh quang hiện đại được bày trí vô cùng thông minh, khéo léo. Những thảm cây tươi mát xung quanh như càng điểm tô cho không gian nơi đây muôn phần thanh nhã. Đây là nhà riêng của tổng thống đương nhiệm Hàn Quốc - Lee Woo Sub.
_ Sang Mi, có chuyện gì mà con buồn thế? Nhớ Kang à? - Một người đàn ông ngoài 60 tuổi có gương mặt phúc hậu, mặc vest đen tiến đến bên cô, ông ấy chính là tổng thống Lee. Ánh mắt ông vẽ lên những tia yêu thương vào cô gái đang ngồi bên hồ.
_ Ơ, ông , con ….đâu có đâu ông…. - Cô gái ngẩng mặt ngước nhìn ông Lee ngượng ngùng, ánh mi long lanh chớp chớp.
_ Chối sao? Ta là ông của con, chỉ cần con nghĩ gì ông cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay mà! - Tổng thống Lee mỉm cười hiền hậu nhìn cháu gái ông - Lee Sang Mi - hôn thê của Thái tử Hoàng gia Thái Kang Suridathik. Ông xoa đầu cháu gái trêu chọc.
_ Ông trêu con kìa! Phải! Con đang nhớ Kang đấy! Ông ơi, Kang sắp về Việt Nam rồi! - Cô gái tên Sang Mi nũng nịu đáp trả, đầu dịu vào lòng ông mình sủng nịnh.
_ Ha ha, mà sao nó lại đến đó? - Ông Lee nghiêng đầu nhìn.