Đó là 1 chiếc kèn nhỏ cỡ chiếc lược, hình chữ nhật dài.
Hình như, ngày xưa bé tôi có lần đã thấy nó ở nhà nội...
"Loại kèn này là đồ cổ. Rất ít ai có. Phải nhờ người quen chỉ chỗ mới mua được"
"Chỉ có vậy mà anh phải vội vã đến?"
"Nếu đến chậm, họ sẽ bán mất."
Rồi, gã đưa chiếc kèn lên miệng và bắt đầu thổi..
Khác với tiếng đàn, tiếng nhạc từ chiếc kèn ấy cứ đơn độc, da diết thế nào ấy..
Nhưng rất dễ chịu, nhất là vào buổi trưa như bây giờ..
Tôi bỗng thắc mắc..
"Anh vừa chơi được đàn Piano, vừa thổi được kèn.. anh có thể chơi bất cứ thứ nhạc cụ nào àh?"
"Ko phải tất cả. tôi chơi Guitar, Piano, Trống.. Saxophone cũng biết chút chút. Nhưng cái thứ này thì ko phải là �chơi nhạc--, hiểu ko, cô bé?"
Dứt lời, gã đặt chiếc kèn vào tay tôi, và hất hàm.
"Thử đi. Em cũng có thể thổi được"
Thật à? Tôi có thể à?
Hồi nhỏ tôi cũng thích cái này lắm, nhưng ko dám đụng đến đồ của ông..
Cái vật lạnh lạnh trên tay tôi trông hay hay làm sao..
Tôi đưa nó lên và thử..
Chương 26
[Phr..phinphinnn phen">
"Hahhaha........"
Gã và anh phục vụ cùng cười khi nghe âm thanh tôi vừa tạo ra từ chiếc kèn.
>< Thế mà bảo tôi có thể!
Tôi dằn cái kèn xuống bàn và đẩy trả cho gã DJ với bộ mặt quê 1 cục.
Anh ta thôi cười và cầm chiếc kèn lên, kéo ghế lại gần tôi.
"Ko khó đâu. Em hãy nhìn đây, chỗ này là âm cao, còn đây là âm thấp... "
"... ... "
"Đừng thổi như thổi bong bóng. Hãy lấy hơi dài và điều tiết nó... "
"-__-... "
"Chơi cái này ko cần biết gì về nhạc lý. tôi chỉ thổi đại mà vẫn thành 1 âm điệu nghe lọt tai.."
... ... ...
Tôi gật gù và lắng nghe bài giảng say sưa,
tự nhiên, gã ko còn đáng sợ nữa..
Tôi dần quên đi chuyện đã xảy ra hồi sáng...
"Đây, 2 Spaghetti!"
1 chị tiếp viên trong trang phục mát mẻ bê cái mâm ra và đặt 2 đĩa mì xuống bàn.
Tôi cầm đũa lên và ăn ngay. Ahhh... tôi đói.T__T
"Anh Huấn, lâu quá chời! em chờ mãi... ai đây? Em gái hử?"
"Ko. Một designer trong studio"
"Đồng nghiệp à? Khó tin quá! Anh chuyển qua cua nai tơ àh?"
"Cô ko thể để chúng tôi ăn được sao?"
Chị tiếp viên bĩu môi bỏ đi sau khi lườm tôi, đang ngậm 1 họng mì..
Cái cách mà DJ nói, như là băng ở Nam Cực! Tôi cũng thấy vẻ e sợ trên mặt chị ấy..
"Anh chàng trẻ con ấy... bạn trai à?"
"yah? Ah.. Ko."
"Anh bạn đó hợp với cô em đấy. Quên thằng Lam đi. Ko có kết quả đâu"
"?? tại sao?"
Tôi chợt nhận ra, câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào thừa nhận rằng tôi thích anh Lam.+__+
Nên thế là tôi lại cúi mặt và ăn... ăn... cứ ăn.
Nhưng... tại sao???
"Tôi ko thích nói chuyện người khác. Hãy nghe lời tôi, trước khi ôm khổ."
Nói rồi, gã đứng dậy đi vào trong... chắc đi toalet. -__-
Tôi cũng vừa ăn xong đĩa mì..
Cánh cửa chính quán bar mở ra và 1 ông bặm trợn bước vào,
Theo sau là 1 thanh niên trẻ mặc áo sát nách có xăm hình..
..
"Ah..sớm dzậy, anh Sáng?"
Anh phục vụ đang lau mấy cái ly niềm nở chào đón vị khách mới vào.
�"ng bặm trợn ko đáp, đảo mắt nhìn quanh và khi thấy tôi, ông ta bước lại,
�"i... tôi sợ mấy người này. +__+
"Gì đây? tiếp viên mới à? Trông ngây thơ nhỉ?"
"Ah... đó là... "
Ko thèm nghe anh phục vụ nói hết câu, ông ta sờ vào má tôi! ARGH!
Tôi hất cánh tay ghê tởm đó ra và đứng dậy..
�"ng ta cười nham nhở và tiếp tục trò quỉ quái..cứ giơ tay ra như muốn nựng tôi!
Anh phục vụ vội chạy tới để can..nhưng có vẻ anh ấy chẳng làm được gì.
"Đã tới đây mà còn bày đặt... nào, anh nựng cái sẽ boa cho!"
"Tránh ra!" ><
Tôi cố đẩy ông ta ra, bằng cả sức lực..
"Làm gì thế?"
Tiếng của DJ Huấn. Lúc này, tôi thực sự mừng rỡ khi nhìn thấy anh.